Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.Giữa đời sống và nghệ thuật.Ngại nói là ta mất xe.Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.Cũng không được đọc truyện nữa.Lại còn hăng nữa chứ.Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
